Thứ Năm, 26 tháng 7, 2012

Những người nổi tiếng qua lời đầu bếp trứ danh

MNCT - Marco Pierre White là đầu bếp tài năng nhất của Anh, có công biến các món ăn của nước này thành nghệ thuật ẩm thực cao cấp. Trước khi rút khỏi nghề năm 1999, ông đã phục vụ cho rất nhiều người nổi tiếng như Robbie Williams, Johnny Depp, Thái tử Charles và có những câu chuyện thú vị. 

Marco Pierre White. Ảnh: Telegraph.
Dưới đây là trích đoạn câu chuyện của ông, được đăng tải trên tờ Daily Telegraph.
 
Tài nấu nướng của tôi thu hút nhiều ngôi sao. Tôi gặp Sylvester Stallone. Anh ta nắm lấy bắp tay tôi và nói: “Mọi khi tôi không dùng loại đồ ăn như của anh đâu, nhưng vì anh làm ngon quá nên tôi đã ăn đấy”. Tôi không rõ Stallone đã ăn món gì, nhưng anh ấy nhờ tôi chuẩn bị tiệc cưới của anh ấy, khi anh ấy kết hôn với Jennifer Flavin tại Cung điện Blenheim.  
 
Sau này, tôi mở nhà hàng Titanic ở Soho, London. Ngôi sao điện ảnh Will Smith lên sân khấu hát. Băng nhạc Spice Girls nhảy múa trên bục. Còn ở bàn đằng kia là Hugh Hefner, chủ tạp chí Playboy, ngồi cùng với những cô gái xinh tươi.  
 
Robbie Williams thì có lần đến quán, cảnh sát đuổi sau lưng: anh ta đã lấy chìa khóa xe của một tay săn ảnh và ném chúng xuống cống. 

Còn tại nhà hàng Mirabelle của tôi, Johnny Depp có lần đuổi theo các tay săn ảnh dọc một con phố, tay cầm một tấm ván gỗ. Sau đó, anh ấy bị cảnh sát bắt, rồi được thả với điều kiện là anh ấy ký tặng vào tấm ván đó cho cảnh sát. 
Vào năm 1996, Thái tử Charles đề nghị tôi nấu một bữa tiệc cho ông ấy. Đó là một sự kiện lớn, nghệ sĩ violon Vanessa Mae biểu diễn phục vụ cho 200 vị khách của ông. 
Tôi vẫn ghét việc phải ra khỏi bếp và gặp các khách khứa. Cái tiết mục ấy lần này có vẻ đáng ngại hơn thường lệ. Thái tử bắt tay tôi đầy tin tưởng và nói: “Bonjour Monsieur White…” (Xin chào ông White). Trong 3 phút sau đó, tôi phải nghe ông ấy độc thoại, tất cả đều bằng tiếng Pháp. Tôi chỉ còn biết gật đầu – ngắt lời sẽ là vô phép – và thái tử tặng cho tôi một bộ các quyển sách về Highgrove (nhà ở vùng nông thôn của Charles), cuốn nào cũng đề tặng “Monsieur White”. 

“Tôi rất xin lỗi, thưa ngài”, tôi nói. “Nhưng tôi không phải là người Pháp. Tôi lớn lên ở ngay vùng Leeds thôi ạ”. 

Ông ấy nhìn người phụ tá như thể muốn nói: “Anh đã làm một việc tày đình rồi đấy, anh bạn ạ. Anh đã biến tôi thành kẻ ngu ngốc nhất trong lịch sử”. 

Tôi có một bức ảnh chụp đứng cạnh vị thái tử. Một năm sau đó, tôi được yêu cầu nấu phục vụ cho vợ cũ của ông ấy, công nương Diana. Nhưng ngay trước cuộc hẹn, công nương qua đời ở Paris. Bữa trưa bị hủy bỏ. 

Tôi cũng từng quen biết Heather Mills. Cô ấy hẹn hò với một người bạn của tôi, thực ra ba chúng tôi từng có thời gian ngắn ở chung trong một căn hộ. Sau này, cô ấy trở nên nổi tiếng khắp thế giới khi trở thành vợ, rồi giờ là vợ sắp ly dị, của Paul McCartney. Tôi nghĩ rằng mình có quyền đưa ra ý kiến về Heather và phải nói thẳng là tôi không thích cô ấy. Tôi cố tránh ở bên cạnh Heather, vì cô ấy hay áp đặt người khác. 

Vào ngày Diana qua đời, Heather gọi điện cho bạn tôi. Anh ấy gác máy và nói: “Heather nghĩ rằng cô ấy có thể tiếp quản vai trò của Diana trong hoạt động từ thiện chống mìn”. 

...Kể từ khi mở nhà hàng tháng 1/1987 cho đến năm 1992, tôi luôn kháng cự ý muốn hẹn hò với những phụ nữ hấp dẫn mà mình trả lương. Đó là một trong những quy định tôi tự đặt ra cho mình. Nhưng Mati, cô gái Tây Ban Nha quản lý quầy rượu tại nhà hàng Canteen của tôi, thì là một ngoại lệ. 

Mati Conejero có nước da bánh mật và rất đẹp. Hai người vợ đầu của tôi – Alex McArthur và Lisa Butcher – đều là người gốc Anh, nhưng tôi vốn thích vẻ đẹp kiểu Latinh hơn, và tôi thấy cô ấy thật mê hồn. 

Kỹ năng quyến rũ đầu tiên của tôi với Mati không phải là trò chuyện. Mỗi buối tối, hết giờ làm, tôi ngồi tại quầy rượu, búng diêm và những mảnh giấy vo tròn về phía cô ấy. Mati rất bực, nhưng tôi đoán khi hết buổi đêm, cô ấy phải đi quét sàn nhà, cô ấy sẽ buộc phải nghĩ đến tôi. 

Đến đầu tháng 1/1993, khi chúng tôi đang ngồi một mình trong Canteen, thì Mati đột nhiên đứng dậy, trèo qua bàn và hôn tôi. Chúng tôi qua đêm cùng nhau và tôi đưa cho cô ấy chìa khóa căn hộ của mình. Đến tháng 12/1993, Luciano ra đời. Tiếp đó là Marco và Mirabelle. 

Nhưng ở nơi làm việc, nhịp độ rất căng thẳng, chúng tôi có rất ít thời gian bên ngoài khu bếp. Một ngày nọ, khi tôi đang đi dạo với Luciano và Marco dọc Beauchamp Place ở Knightsbridge, tôi thấy một đám thợ săn ảnh xúm quanh để chụp một phụ nữ. Đó là Madonna. Ngày hôm sau, tôi nhận được một cú điện thoại từ phụ tá của Madonna, hỏi tôi liệu có muốn đi uống trà với ngôi sao này hay không. Kể từ đó, hai chúng tôi trở thành bạn bè. 























































Khi dùng trà xong với Madonna, tôi trở lại bếp, thì điện thoại reo. Tiếng Mati: “Em đi tìm anh suốt. Anh ở đâu thế?” “Anh vừa dùng trà với Madonna”, tôi đáp bình thản. “Anh dùng trà với Madonna, trong khi em phải đi lòng vòng quanh siêu thị với lũ trẻ à!” 
Rồi cô ấy cúp máy. Mati không nói chuyện gì với tôi suốt ba ngày. Rồi cuối cùng cô ấy nói: “Thế Madonna là người thế nào?” 

Năm 1995, tôi được thưởng 3 ngôi sao Michelin tại nhà hàng Marco Pierre White ở khách sạn Hyde Park, đầu bếp người Anh đầu tiên được tôn vinh như vậy. Tiếp đó, tôi còn điều hành Mirabelle và Oak Room tại khách sạn Miridien. Nhưng đến năm 1999, tôi thấy như vậy là quá đủ. Sau 21 năm làm nghề nấu bép, tôi quyết định rằng tôi muốn tự do. 

Mati và tôi đã quen biết nhau được 8 năm. Chúng tôi chưa từng bao giờ bàn đến đám cưới vì cuộc đời tôi chỉ có công việc, công việc và công việc. Một đêm khi chúng tôi ở Mirabelle dùng bữa tối với đạo diễn Michael Winner thì ông ấy nêu ra ý tưởng này. Tôi đã rút khỏi bếp núc để có thêm thời gian cho Mati và lũ trẻ, vì vậy đám cưới là một bước đi đúng đắn. Tôi không cầu hôn, nhưng khi kết thúc bữa tối thì chúng tôi đã trở thành đôi vợ chồng tương lai và một lễ cưới linh đình diễn ra ở Belvedere ngày 7/4/2000. 

(Theo vietnamexpress)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến